*

Tham Khảo !

Tô Hoài là công ty văn rất thành công trong số những nhà văn thuộc nền văn xuôi hiện nay đại. Vật phẩm của ông hay viết về phần nhiều vấn đề gần cận thân quen trong cuộc sống thường ngày. Tác phẩm
Vợ ông xã A Phủlà cửa nhà viết về vấn đề Tây Bắc mang lại những quý giá sâu sắc. Nhân vật tiêu biểu trong thành tựu là Mị, một đàn bà phải chịu các bất hạnh, nhưng có vẻ như đẹp trung khu hồn và tất cả sức sinh sống mãnh liệt, dám vùng lên đấu tranh kiếm tìm lại hạnh phúc cho mình.

Bạn đang xem: Phân tích ai ở xa về ... cõng mị đi

Nhân đồ vật Mị tồn tại trong cách trình làng của tác giả ở ngay lập tức đầu câu chuyện gợi lên cho tất cả những người đọc một sự cuốn hút lạ kì. Chỉ bởi vài câu chữ, tác giả đã cho những người đọc hình dung ra được cuộc sống đời thường đầy âu sầu mà Mị đang yêu cầu hứng chịu đựng trong bên Pá Tra. "Ai sống xa về, tất cả dịp vào trong nhà thống lí Pá Tra thường trông thấy tất cả một cô bé ngồi quay tua gai mặt tảng đá trước cửa, cạnh tầu ngựa. Lúc nào thì cũng vậy, dù quay sợi, thái cỏ ngựa, dệt vải, chẻ củi hay phải đi cõng nước dưới khe suối lên, cô ấy cũng cúi mặt, mặt bi thương rười rượi".

Hình hình ảnh người đàn bà với vẻ mặt và góc nhìn vô hồn ở bên cạnh cái cù sợi, tảng đá, tàu ngựa; cô nàng là bé dâu bên thống lí quyền thế, giàu có nhưng sao mặt dịp nào "buồn rười rượi". Khuôn mặt kia gợi ra một vài phận đau khổ, xấu số nhưng cũng ngầm ẩn một sức khỏe tiềm tàng.

Mị trước sẽ là một thiếu nữ đẹp của núi rừng Tây Bắc, cô có tài năng có sắc, gồm một trung ương hồn tràn đầy khát khao cuộc sống, khao khát yêu đương, có tương đối nhiều người yêu cùng cô cũng đã trao giữ hộ tình yêu mang lại một fan trai xã yêu cô tha thiết.

Nhưng số phận may mắn không mang đến với cô, cô gái tài hoa miền tô cước đó bắt buộc chịu một cuộc sống bạc mệnh. Để cứu vãn nạn đến cha, cuối cùng cô sẽ chịu chào bán mình, chịu đựng sống cảnh làm người con dâu gạt nợ trong đơn vị thống lí. Danh nghĩa là nhỏ dâu tuy nhiên cô đã nên chịu mọi khổ cực đến tận cùng của một kẻ tôi tớ. Thân phận Mị không những là thân trâu ngựa, "Con trâu con chiến mã làm còn tồn tại lúc, tối nó còn được đứng gãi chân, đứng nhai cỏ, bọn bà đàn bà ở chiếc nhà ngày thì vùi vào vấn đề làm cả ngày lẫn đêm" .

Không phần lớn bị đày đọa về thể xác, Mị còn bị dày vò về một nỗi đau lòng tin không lối thoát. Một cô Mị bắt đầu hồi nào còn rạo rực yêu đương, hiện nay lặng câm, "lùi lũi như nhỏ rùa nuôi vào xó cửa". Cùng nhất là hình ảnh căn buồng Mị, kín đáo mít với cái cửa sổ lỗ vuông bởi bàn tay, Mị ngồi trong những số ấy trông ra lúc nào thì cũng thấy mờ mờ trăng trắng đo đắn là sương hay là nắng.

Đó trái thực là 1 trong thứ địa ngục thế gian giam hãm thân xác Mị, phương pháp li vai trung phong hồn Mị với cuộc đời, cầm cố tuổi xuân với sức sống của cô. Tiếng nói tố cáo cơ chế phong loài kiến miền núi ở đây đã được đựng lên nhân danh quyền sống. Cái cơ chế ấy đáng lên án, chính vì nó làm cho cạn khô nhựa sống, có tác dụng tàn lụi đi ngọn lửa của thú vui sống trong những con người vô thuộc đáng sống.

Quá khổ cực và ước ao giải thoát đến mình bởi cái chết, tuy nhiên lại lo cho phụ thân nên Mị đã cố kỉnh sống. Khi phụ vương Mị không còn nữa, thì Mị lại buông trôi, kéo dãn dài mãi sự tồn tại đồ vật vờ, như một đồ vật không cảm xúc. Muốn chết nghĩa là vẫn còn muốn cản lại một cuộc sống không ra sống, tức là xét đến cùng, còn thiết sống. Còn khi đã không thiết chết, nghĩa là việc tha thiết với cuộc sống thường ngày cũng ko còn, thời gian đó thì lên núi hay đi nương, thái cỏ chiến mã hay cõng nước... Cũng chỉ là mẫu xác không hồn của Mị nhưng thôi.

Cuộc sống của Mị cứ thếlầm lũi trôi qua ngày này sang mon khác, đa số tưởng con tín đồ thật sự của Mị đã bị tiêu diệt đi. Nhưng bên trong cái hình ảnh con rùa lầm lũi kia vẫn đang còn một bé người, tất cả khao khát sống mang đến mãnh liệt. Thèm khát hạnh phúc rất có thể bị vùi lấp, bị lãng quyên trong lòng sâu của một vai trung phong hồn đã chai cứng vày đau khổ, nhưng tất yêu bị tiêu tan. Gặp mặt thời cơ thuận lợi thì này lại cháy lên. Với khát vọng hạnh phúc này đã bất hốt nhiên cháy lên, thật nồng nàn và xót xa vào một đêm xuân đầy ắp tiếng hotline của tình yêu.

Chính không khí mùa xuân của Hồng Ngài năm ấy đã có tác dụng trỗi dậy sức sống ngơi nghỉ con fan Mị. Gió rét, sắc quà ửng của cỏ tranh, sự thay đổi màu sắc đẹp kì ảo của những loàihoa rất đẹp đã đóng góp phần làm buộc phải cuộc nổi loạn trong một chổ chính giữa hồn đã bấy nhiêu năm cơ dại vì chưng đau khổ. Tác nhân đặc biệt quan trọng là khá rượu. Ngày tết năm đó Mị cũng uống rượu, Mị lén uống từng bát, "uống ừng ực" rồi say mang lại lịm người đi. Chiếc say đồng thời vừa gây sự quên béng vừa đem về nỗi nhớ.

Mị quên lãng thực trên (nhìn mọi fan nhảy đồng, fan hát mà không nghe, không thấy với cuộc rượu tung lúc nào thì cũng không hay) tuy thế lại ghi nhớ về cách đây không lâu (ngày trước, Mị thổi sáo cũng giỏi...), và đặc trưng hơn là Mị vẫn ghi nhớ mình là 1 trong những con người, vẫn có cái quyền sống của một bé người: "Mị vẫn còn đó trẻ. Mị ý muốn đi chơi. Bao nhiêu fan có chồng cũng đi dạo ngày Tết. Huống đưa ra Mị cùng A Sử, không có lòng cùng với nhau nhưng vẫn yêu cầu ở cùng với nhau".

Tiếng sáo thiệt có ý nghĩa bởi tiếng sáo là tiếng call của mùa xuân, của tình yêu và tuổi trẻ. Giờ sáo rập rờn vào đầu Mị, nó vẫn trở phải tiếng lòng của bạn thiếu phụ. Mị vẫn thức dậy cùng với sức sống tiềm tàng và cảm thức về thân phận. Cho nên trong thời tự khắc ấy, ta new thấy Mị đầy rẫy phần nhiều mâu thuẫn. Lòng phơi phới nhưng Mị vẫn theo cửa hàng tính bước vào buồng, ngồi xuống giường, trông ra cái lỗ vuông mờ mờ trăng trắng. Với khi lòng đắm say sống trỗi mới lớn ý nghĩ đầu tiên là được chết ngay đi.

Hòa mình vào bầu không khí náo nhiệt độ của mùa xuân, tâm hồn tưởng như đã chết của Mị dần được sưởi ấm, nó lướn dần và lấn chiếm hẳn trọn bộ tâm hồn và để ý đến của Mị, tính đến khi Mị trọn vẹn chìm hẳn vào trong ảo giác: "Mị mong muốn đi chơi. Mị cũng sắp đi chơi". đề nghị tới thời đặc điểm này Mị bắt đầu có hành động như một kẻ mộng du: quấn lại tóc, với thêm chiếc váy hoa, rồi rút thêm dòng áo. Toàn bộ những câu hỏi đó, Mị đã có tác dụng như trog một giấc mơ, tốt nhiên không thấy được A Sử cách vào, không nghe thấy A Sử hỏi.

Dù bị A Sử trói vào cột nhưng mà Mị vẫn đắm chìm với đa số giấc mơ về một thời xuân trẻ, đang dập dềnh trong cảm xúc du xuân. Tâm hồn Mị vẫn đang còn sống vào thực tại ảo, gai dây trói của đời thực không thể làm kinh đụng ngay chớp nhoáng giấc mơ của kẻ mộng du. Cái cảm giác về bây giờ tàn khốc, Mị chỉ cảm xúc khi vùng chân bước theo tiếng sáo mà tay chân đau không cựa được. Nhưng nếu loại mơ không đến một đợt tiếp nhữa thì sự tỉnh giấc ra cũng vậy.

Lại một quy trình tiến độ chập chờn nữa giữa chiếc mơ và dòng tỉnh, giữa tiếng sáo và nỗi đau nhức của dây trói cùng tiếng con chiến mã đạp vách, nhai cỏ, gãi chân. Nhưng bây giờ thì theo chiều ngược lại, tỉnh dần ra, đau đớn và tê ngớ ngẩn dần đi, để sáng sau lại về bên với địa chỉ của con rùa nuôi trong câm lặng, mà còn câm lặng rộng trước.

Sức sinh sống le lói của Mịđã bùng phát lên thành hành động, kia là hành động Mị tháo trói đến A Phủ. Tương tự như Mị, A lấp là nạn nhân của chính sách độc tài phong con kiến miền núi. Rất nhiều va đụng mang đầy tính tự nhiên của lứa tuổi thanh niên trong số những đêm tình mùa xuân đã đưa A phủ trở thành con ở gạt nợ trong nhà thống lí. Và bạn dạng năng của một fan con vốn sống thêm bó cùng với núi rừng, đam mê thích săn bắn đã đẩy A lấp tới thực tại phũ phàng: bị trói đứng.

Và bao gồm hoàn cảnh bi thiết đó đã đánh thức lòng yêu thương trong con người Mị. Nhưng lại tình thương đó không phải tự nhiên bùng phát trong Mị cơ mà là tác dụng của một quá trình đấu tranh giằng xé trong thế giới nội vai trung phong của cô. Mấy hôm đầu Mị vô cảm, hờ hững với hiện thực trước mắt: "A lấp là loại xác bị tiêu diệt đứng đó cũng như vậy thôi". Câu văn như một mình chứng sự tê dại trong tâm hồn Mị.

Bước ngoặt ban đầu từ những làn nước mắt: "Đêm ấy A che khóc. Một dòng nước mắt lung linh bò xuống nhì lõm má đã xạm đen". Cùng giọt nước mắt kia là giọt nước sau cuối làm tràn trề cốc nước. Nó đưa Mị tự cõi quên trở về với cõi nhớ. Mị lưu giữ mình đã có lần bị trói, đang từng đau buồn và bất lực. Mị đã và đang khóc, nước mắt chảy xuống cổ, xuống cằm chần chờ lau đi được. A Phủ, nói đúng hơn được coi là dòng nước mắt của A Phủ, đã giúp Mị nhớ ra mình, xót thương mang đến mình.

Con fan Mị từ bây giờ đã thức giấc táo, Mị đã nhận thức được những đau đớn mà Mị đã bắt buộc chịu đựng và thương cho những người có cùng hoàn cảnh như bản thân là A Phủ. Dẫu vậy nó còn vượt lên số lượng giới hạn thương mình: "Mình là đàn bà... Chỉ với biết đợi ngày rũ xương tại chỗ này thôi còn tín đồ kia vấn đề gì mà nên chết". Nhưng mà khi túa trói cho A lấp xong, Mị càng tỉnh táo hơn và bất ngờ chạy theo A Phủ. Lòng mê mẩn sống của một con fan như được thổi bùng lên vào Mị, kết phù hợp với nỗi sợ hãi hãi, lo ngại cho mình. Mị như search lại được con bạn thật, một con người còn đầy sức sống với khát vọng biến đổi số phận.

Phải nói rằng, nhà văn đã gồm sự am hiểu sâu sắc về cuộc tuy nhiên của con tín đồ Tây Bắc, bao gồm sự thông cảm sâu sắc so với những người phụ nữ nơi đây, công ty văn mới hoàn toàn có thể phát hiện ra dòng vẻ rất đẹp nằm sâu trong tim hồn người phụ nữ bất hạnh ấy.

Thông qua nhân thứ Mị đơn vị văn đã cầm cố toàn dân tố giác cái quyền lực phong kiến vẫn áp bức, bóc tách lột với chà đạp bắt buộc quyền sinh sống cơ bản của nhỏ người. Cũng qua nhân vật ấy sơn Hoài đã mệnh danh khát vọng sinh sống mãnh liệt, khát vọng tự do hạnh phúc của những con người bần cùng ấy, đồng thời biểu đạt sự đoàn kết giúp sức lẫn nhau, tình giai cấp của dân tộc bản địa Việt một trong những khó khăn gian khổ.

Xem thêm: So sánh các phân khu vinhomes ocean park vinhomes ocean park gia lâm

*

đối chiếu đoạn thơ sau :" ai nghỉ ngơi xa về .... Cõng Mị đi ". Để tìm tòi thân phận của mị cùng tấm lòng nhân đạo ở trong phòng văn lớn Hoài trong công trình Vợ ông xã A phủ
*

Tham Khảo !

Tô Hoài là công ty văn khôn xiết thành công trong số những nhà văn thuộc nền văn xuôi hiện tại đại. Tòa tháp của ông thường xuyên viết về phần nhiều vấn đề gần cận thân quen trong cuộc sống đời thường thường ngày. Tác phẩm
Vợ ck A Phủlà item viết về đề bài Tây Bắc đưa về những quý hiếm sâu sắc. Nhân vật tiêu biểu trong cống phẩm là Mị, một thiếu nữ phải chịu nhiều bất hạnh, nhưng có vẻ đẹp trọng tâm hồn và gồm sức sống mãnh liệt, dám vực dậy đấu tranh tìm lại hạnh phúc cho mình.

Nhân thứ Mị hiện lên trong cách trình làng của tác giả ở ngay đầu câu chuyện gợi lên cho những người đọc một sự cuốn hút lạ kì. Chỉ bởi vài câu chữ, người sáng tác đã cho những người đọc hình dung ra được cuộc sống đời thường đầy đau khổ mà Mị đang nên hứng chịu đựng trong bên Pá Tra. "Ai sống xa về, bao gồm dịp vào trong nhà thống lí Pá Tra thường trông thấy bao gồm một cô bé ngồi quay gai gai mặt tảng đá trước cửa, cạnh tầu ngựa. Lúc nào cũng vậy, mặc dù quay sợi, thái cỏ ngựa, dệt vải, chẻ củi hay phải đi cõng nước dưới khe suối lên, cô ấy cũng cúi mặt, mặt bi tráng rười rượi".

Hình hình ảnh người phụ nữ với vẻ mặt và ánh mắt vô hồn lân cận cái tảo sợi, tảng đá, tàu ngựa; cô gái là nhỏ dâu bên thống lí quyền thế, phú quý nhưng sao mặt thời điểm nào "buồn rười rượi". Khuôn mặt đó gợi ra một trong những phận nhức khổ, xấu số nhưng cũng ngầm ẩn một sức khỏe tiềm tàng.

Mị trước sẽ là một thiếu nữ đẹp của núi rừng Tây Bắc, cô tài năng có sắc, có một chổ chính giữa hồn tràn trề khát khao cuộc sống, mơ ước yêu đương, có khá nhiều người yêu và cô đã và đang trao gởi tình yêu mang lại một tín đồ trai buôn bản yêu cô tha thiết.

Nhưng số phận may mắn không cho với cô, cô gái tài hoa miền tô cước đó đề nghị chịu một cuộc đời bạc mệnh. Để cứu vãn nạn mang lại cha, cuối cùng cô đang chịu chào bán mình, chịu đựng sống cảnh làm bạn con dâu gạt nợ trong nhà thống lí. Danh nghĩa là con dâu nhưng mà cô đã buộc phải chịu mọi khổ sở đến tận cùng của một kẻ tôi tớ. Thân phận Mị không chỉ là là thân trâu ngựa, "Con trâu con ngựa chiến làm còn có lúc, đêm nó còn được đứng gãi chân, đứng nhai cỏ, bầy bà đàn bà ở chiếc nhà ngày thì vùi vào vấn đề làm cả ngày lẫn đêm" .

Không các bị đày đọa về thể xác, Mị còn bị dày vò về một nỗi đau lòng tin không lối thoát. Một cô Mị new hồi làm sao còn rộn rực yêu đương, hiện giờ lặng câm, "lùi lũi như nhỏ rùa nuôi trong xó cửa". Và nhất là hình hình ảnh căn buồng Mị, kín đáo mít với cái hành lang cửa số lỗ vuông bằng bàn tay, Mị ngồi trong những số ấy trông ra lúc nào cũng thấy mờ mờ trăng trắng chần chừ là sương tốt là nắng.

Đó quả thực là 1 thứ địa ngục trần gian giam hãm thân xác Mị, giải pháp li trọng điểm hồn Mị cùng với cuộc đời, cầm đồ tuổi xuân và sức sinh sống của cô. Ngôn ngữ tố cáo chính sách phong kiến miền núi tại chỗ này đã được cất lên nhân danh quyền sống. Cái chính sách ấy đáng lên án, cũng chính vì nó có tác dụng cạn khô nhựa sống, làm tàn lụi đi ngọn lửa của niềm vui sống một trong những con bạn vô thuộc đáng sống.

Quá buồn bã và mong mỏi giải thoát cho mình bằng cái chết, nhưng lại lại lo cho phụ thân nên Mị đã cầm cố sống. Khi phụ thân Mị không thể nữa, thì Mị lại buông trôi, kéo dãn mãi sự tồn tại vật dụng vờ, như một đồ vật không cảm xúc. Ao ước chết nghĩa là vẫn còn đấy muốn hạn chế lại một cuộc sống không ra sống, nghĩa là xét mang đến cùng, còn thiết sống. Còn khi đã không thiết chết, nghĩa là sự việc tha thiết với cuộc sống đời thường cũng ko còn, dịp đó thì lên núi hay đi nương, thái cỏ con ngữa hay cõng nước... Cũng chỉ là dòng xác không hồn của Mị mà thôi.

Cuộc sống của Mị cứ thếlầm lũi trôi qua ngày này sang mon khác, phần đông tưởng con bạn thật sự của Mị đã chết đi. Nhưng phía bên trong cái hình hình ảnh con rùa lầm lũi kia đang còn một con người, gồm khao khát sống đến mãnh liệt. Khao khát hạnh phúc có thể bị vùi lấp, bị lãng quyên trong lòng sâu của một trung tâm hồn vẫn chai cứng vì chưng đau khổ, nhưng quan yếu bị tiêu tan. Chạm chán thời cơ thuận lợi thì nó lại cháy lên. Và khát vọng hạnh phúc này đã bất bỗng nhiên cháy lên, thật nồng dịu và xót xa vào một tối xuân đầy ắp tiếng điện thoại tư vấn của tình yêu.

Chính ko khí ngày xuân của Hồng Ngài năm ấy đã làm trỗi dậy sức sống làm việc con người Mị. Gió rét, sắc quà ửng của cỏ tranh, sự đổi khác màu dung nhan kì ảo của các loàihoa rất đẹp đã góp phần làm bắt buộc cuộc nổi loàn trong một trung tâm hồn đã bấy nhiêu năm kia dại do đau khổ. Tác nhân quan trọng đặc biệt là tương đối rượu. Ngày đầu năm năm đó Mị cũng uống rượu, Mị lén uống từng bát, "uống ừng ực" rồi say mang đến lịm người đi. Mẫu say đồng thời vừa gây sự quên khuấy vừa đem về nỗi nhớ.

Mị lãng quên thực trên (nhìn mọi tín đồ nhảy đồng, tín đồ hát mà không nghe, ko thấy cùng cuộc rượu tung lúc nào cũng không hay) tuy nhiên lại nhớ về những năm trước (ngày trước, Mị thổi sáo cũng giỏi...), và quan trọng hơn là Mị vẫn lưu giữ mình là 1 trong những con người, vẫn có cái quyền sống của một nhỏ người: "Mị vẫn tồn tại trẻ. Mị mong mỏi đi chơi. Bao nhiêu người có chồng cũng đi dạo ngày Tết. Huống bỏ ra Mị và A Sử, không có lòng cùng với nhau mà lại vẫn cần ở với nhau".

Tiếng sáo thật có chân thành và ý nghĩa bởi tiếng sáo là tiếng gọi của mùa xuân, của tình yêu và tuổi trẻ. Giờ sáo rập rờn vào đầu Mị, nó vẫn trở đề xuất tiếng lòng của tín đồ thiếu phụ. Mị đang thức dậy cùng với sức sống tiềm tàng và cảm thức về thân phận. Cho nên vì thế trong thời khắc ấy, ta new thấy Mị đầy rẫy gần như mâu thuẫn. Lòng phơi chim cút nhưng Mị vẫn theo quán tính lao vào buồng, ngồi xuống giường, trông ra cái lỗ vuông mờ mờ trăng trắng. Cùng khi lòng ham sống trỗi dậy thì ý nghĩ đầu tiên là được bị tiêu diệt ngay đi.

Hòa mình vào không khí náo nhiệt của mùa xuân, trọng tâm hồn tưởng chừng như đã bị tiêu diệt của Mị dần dần được sưởi ấm, nó lướn dần và đánh chiếm hẳn trọn bộ tâm hồn và để ý đến của Mị, cho tới khi Mị trọn vẹn chìm hẳn vào vào ảo giác: "Mị mong muốn đi chơi. Mị cũng chuẩn bị đi chơi". Cần tới thời điểm này Mị bắt đầu có hành động như một kẻ mộng du: quấn lại tóc, với thêm mẫu váy hoa, rồi rút thêm cái áo. Tất cả những việc đó, Mị đã có tác dụng như trog một giấc mơ, tốt nhiên không nhìn thấy A Sử cách vào, ko nghe thấy A Sử hỏi.

Dù bị A Sử trói vào cột nhưng Mị vẫn đắm chìm với số đông giấc mơ về một thời xuân trẻ, đang rập rình trong cảm xúc du xuân. Vai trung phong hồn Mị vẫn đang còn sống trong thực trên ảo, gai dây trói của đời thực chưa thể làm cho kinh đụng ngay mau lẹ giấc mơ của kẻ mộng du. Cái cảm giác về bây giờ tàn khốc, Mị chỉ cảm thấy khi vùng chân bước theo giờ sáo mà thuộc cấp đau ko cựa được. Nhưng mà nếu chiếc mơ không tới một đợt nữa thì sự tỉnh ra cũng vậy.

Lại một giai đoạn chập chờn nữa giữa chiếc mơ và mẫu tỉnh, thân tiếng sáo với nỗi đau nhức của dây trói và tiếng con ngựa đạp vách, nhai cỏ, gãi chân. Nhưng hiện giờ thì theo chiều ngược lại, tỉnh dần ra, khổ cực và tê gàn dần đi, để sáng sau lại quay trở lại với vị trí của bé rùa nuôi vào câm lặng, mà còn câm lặng rộng trước.

Sức sống le lói của Mịđã bùng nổ lên thành hành động, kia là hành động Mị tháo trói mang lại A Phủ. Tương tự như Mị, A che là nạn nhân của chế độ độc tài phong loài kiến miền núi. Phần đông va chạm mang đầy tính tự nhiên của tầm tuổi thanh niên trong số những đêm tình ngày xuân đã chuyển A phủ trở thành nhỏ ở gạt nợ trong đơn vị thống lí. Và phiên bản năng của một người con vốn sống gắn bó cùng với núi rừng, mê say thích săn phun đã đẩy A lấp tới hiện nay phũ phàng: bị trói đứng.

Và chính hoàn cảnh bi ai đó đã thức tỉnh lòng kính yêu trong con tín đồ Mị. Nhưng lại tình thương kia không phải tự nhiên bùng phạt trong Mị cơ mà là hiệu quả của một quá trình đấu tranh xâu xé trong quả đât nội trung ương của cô. Mấy hôm đầu Mị vô cảm, lạnh nhạt với lúc này trước mắt: "A phủ là loại xác bị tiêu diệt đứng đó cũng thế thôi". Câu văn như 1 mình chứng sự kia dại trong tâm hồn Mị.

Bước ngoặt bắt đầu từ những làn nước mắt: "Đêm ấy A che khóc. Một dòng nước mắt lấp lánh lung linh bò xuống hai lõm má đã xạm đen". Và giọt nước mắt kia là giọt nước cuối cùng làm tràn trề cốc nước. Nó đưa Mị từ bỏ cõi quên quay trở lại với cõi nhớ. Mị lưu giữ mình đã có lần bị trói, đã từng đau khổ và bất lực. Mị cũng đã khóc, nước mắt chảy xuống cổ, xuống cằm lần chần lau đi được. A Phủ, nói đúng hơn được coi là dòng nước mắt của A Phủ, đã hỗ trợ Mị lưu giữ ra mình, xót thương cho mình.

Con fan Mị hôm nay đã tỉnh táo, Mị đã nhận được thức được những đau khổ mà Mị đã nên chịu đựng và thương cho người có cùng hoàn cảnh như mình là A Phủ. Dẫu vậy nó còn thừa lên giới hạn thương mình: "Mình là bầy bà... Chỉ từ biết ngóng ngày rũ xương ở đây thôi còn fan kia việc gì mà đề nghị chết". Dẫu vậy khi dỡ trói cho A tủ xong, Mị càng tỉnh táo bị cắn dở hơn và bất ngờ chạy theo A Phủ. Lòng đắm đuối sống của một con tín đồ như được thổi bùng lên vào Mị, kết phù hợp với nỗi sợ hãi hãi, băn khoăn lo lắng cho mình. Mị như kiếm tìm lại được con fan thật, một con tín đồ còn đầy sức sống với khát vọng biến đổi số phận.

Phải nói rằng, công ty văn đã bao gồm sự am hiểu thâm thúy về cuộc tuy nhiên của con người Tây Bắc, bao gồm sự cảm thông sâu sắc so với những người thanh nữ nơi đây, bên văn mới hoàn toàn có thể phát hiện tại ra mẫu vẻ đẹp nhất nằm sâu trong tâm hồn bạn phụ nữ xấu số ấy.

Thông qua nhân thiết bị Mị bên văn đã vậy toàn dân cáo giác cái quyền năng phong kiến sẽ áp bức, tách bóc lột với chà đạp buộc phải quyền sống cơ bạn dạng của con người. Cũng qua nhân đồ vật ấy đánh Hoài đã mệnh danh khát vọng sinh sống mãnh liệt, khát vọng tự do thoải mái hạnh phúc của không ít con người túng thiếu ấy, đồng thời bộc lộ sự đoàn kết giúp sức lẫn nhau, tình kẻ thống trị của dân tộc Việt trong những khó khăn gian khổ.